Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hiền Thê Xui Xẻo


Phan_15

A Manh ngã vào trên giường, máy móc vô thức quay đầu, đã thấy nam nhân trên giường không nhanh không chậm cởi y phục trên người, dần dần lộ ra cơ thể rắn chắc trên đó lại có một ít vết sẹo nhỏ, sau đó đai lưng cởi ra, chỉ còn lại tiết khố. Nhưng mà nam nhân này hiển nhiên không biết xấu hổ là gì, trước mặt nàng, tiếp tục không nhanh không chậm cởi tiết khố của mình, lộ ra rừng rậm rậm rạp giữa hai chân là quái thú đang dữ tợn ngẩng đầu... Do hắn bề ngoài có thân hình tuấn nhã, quái thú kia không chỉ nhan sắc vừa ít mà hình dạng cũng xấu xí trơ trọi, thật sự không tương xứng với vẻ bề ngoài. Nhưng mà...

A Manh khóc không ra nước mắt, đêm động phòng hoa chúc lúc trước, nam nhân này lại thanh tỉnh còn có thể làm ra việc cẩu huyết là 'vào' nhầm chỗ, hiện tại hắn say, thần trí không rõ, có thể làm ra việc cẩu huyết lớn hơn nữa hay không? Chẳng lẽ nàng lại phải trả qua chuyện cực kỳ bi thảm này một lần nữa? Nghĩ như thế, A Manh không khỏi đối với chuyện sắp xảy ra đêm nay có chút tuyệt vọng.

A Manh xoay qua không dám nhìn, sau đó nhớ tới cái gì đó, trong lòng lại phẫn hận, nhìn nam nhân đang chậm rãi tự cởi quần áo của chính mình, nhưng khi cởi quần áo của nàng thì lại xé nát, căn bản là do xem nàng không vừa mắt thôi!

Đột nhiên, chân phải chân trái căng thẳng, A Manh kinh ngạc thấy đối phương đã bắt lấy chân trái của nàng, lại một lần nữa trái tim không chịu thua kém nhảy lên, tròng mắt chuyển loạn, nghĩ rằng đêm nay phải làm thế nào thoát thân, tuyệt đối không thể cùng ác nam nhân sau khi uống rượu lộ nguyên hình triền miên cả đêm, tuyệt đối sẽ chết người !!!

Hoặc là, nàng nguyền rủa hắn một lần? Nhưng mà, nếu nguyền rủa hắn về sau, nàng vào lúc đào thoát bị hắn bắt trở về, kết cục không phải "Thảm" càng lớn hơn. Nếu là lúc hắn tỉnh lại nhớ lại lúc này, không phải nàng thảm hơn sao?

Mặc kệ, nguyền trước nói sau!

Nhưng khi A Manh muốn đánh trả, thì đối phương không cho nàng cơ hội. Mỗi lần nàng há mồm, nam nhân đã giống như thú vật, trực giác dã thú khiến hắn trực tiếp đem miệng nàng ngăn lại, làm cho nàng không thể phát ra tiếng. Không ra tiếng, nguyền rủa như thế nào? Trong lòng vụng trộm mắng mình vô dụng!

Vì thế, đêm nay, là đêm khó khăn nhất A Manh cảm thấy đời này của nàng từ trước đến nay.

Ngu Nguyệt Trác bề ngoài thoạt nhìn như thân sĩ cao nhã, quân tử đoan chính, nhưng kỳ thật đối với nội tâm thì không hề dính dáng với nhau, lại giống như dã tính chưa hết, tà ác bá đạo, mà hắn mấy năm nay hành quân đánh giặc, càng làm cho tâm tính bị quân ngũ làm cho cứng rắn, nên nếu muốn gì đó, tuyệt không bao giờ thỏa hiệp với ai.

A Manh khóc không ra nước mắt, tùy ý để nam nhân như thú vật, đem nàng từ đầu đến chân tinh tế liếm hôn một lượt, loại quá trình này, thật sự như động vật, giống đực đối với giống cái dùng nước miếng để rửa tội toàn thân, nhuộm hơi thở chính mình, nói cho khác động vật, giống cái này đã có chủ.

Làm cho nàng nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết là, hắn đang cầm mông của nàng phía dưới chỗ nữ tính tối mật cũng không buông tha, cẩn thận liếm hôn mấy lần, nhìn bộ sáng hắn, dường như cực thích nơi đó...

"Ngu Nguyệt Trác!" A Manh có chút hỏng mất kêu lên, "Không thể..."

"Vì sao?"

Nam nhân nâng nàng lên, thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, quyến rũ một cách lạ thường, nhưng nước mắt ngay khóe mắt lại làm cho hắn giất mình, không khỏi dùng tay lau khóe mắt nàng vì xấu hổ và giận dữ mà ép ra nước mắt.

A Manh nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, tưởng như vậy sẽ ngăn cản được động tác thân thiết hơn của hắn, có chút nghẹn ngào nói: "Ta, ta, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, còn rất đau rất đau..." Kỳ thật đã lành rất tốt rồi, nhưng vì muốn trốn tránh những chuyện này, A Manh nói dối.

"Thật không? Thật đáng thương quá."

Nam nhân nói xong lời thương tiếc, ôn nhu tha cho cái mông của nàng, liền hôn dưới anh sáng lờ mờ chăm chú nhìn chỗ tư mật của nàng, sau đó dừng trên mặt nàng nhẹ nhàng mạch lạc hôn tiếp. A Manh chấn động thân thể, đầu ngón chân lai ngứa ngáy một lần nữa, rốt cục nhịn không được nữa một cước đạp tới, hoàn toàn đá vào đầu vai hắn, khiến hắn buông mình ra, té xuống giường...

Rất nhanh, A Manh ý thức được sai lầm của bản thân, vĩnh viễn đừng ở trên giường so thể lực và tốc độ với nam nhân, bởi vì nữ nhân thật sự không là đối thủ. Vừa mới nhảy xuống giường, một cánh tay lại vòng lên trên eo nàng, đem nàng mang về trong lòng, sau đó bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp mà hưng phấn.

"Thì ra A Manh thích loại trò chơi này sao? Vậy hãy chơi cùng vi phu đi ~"

Giọng điệu quỷ dị làm lông tơ nàng dựng thẳng cả lên, kinh hãi mở to mắt nhìn, muốn thét chói tai, nhưng lại bị đè trở về giữa đệm giường, môi bị đối phương ấm áp ngăn chặn, không thể phát ra tiếng.

Sau đó, bắt đẩu một buổi tối nàng phải chịu khổ rồi chịu khổ.

A Manh chưa từng nghĩ đến, thì ra nam nữ trong lúc trên giường, còn có thể làm ra nhiều loại đa dạng như vậy, tuy rằng không làm tới bước cuối cùng, nhưng đã khiến nàng sống không bằng chết.

Vì sao nam nhân này có thể ác liệt như vậy? Vì sao nàng luôn bị đặt vào chỗ bị áp bách? Vì sao nam nhân này có thể thủ đoạn làm người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết như vậy? Vì sao!!!!

"Còn dám trốn nữa không?"

Giọng nói lộ ra mị dược ngọt ngấy lọt vài tai nàng khiến toàn thân nàng mềm yếu vô lực dựa vào người hắn, nhưng trái lại cổ động kêu gào nguy hiểm, phải chạy trốn thật nhanh.

'Ta không trốn, thật sự không trốn nữa..." Thanh âm nghẹn ngào có chút suy sút, thầm nghĩ làm sao để hắn có thể đối với mình phóng khoáng, đừng chơi đùa nữa, nàng thật sự không chịu nổi muốn hỏng mất.

"Thực ngoan!"

Sau đó, nam nhân cúi đầu xuống, thập phần sung sướng cho nàng một cái hôn nồng nhiệt.

Đêm dài từ từ, A Manh lại một lần nữa trải qua một lần thay đổi, khuôn mặt bình thường nhỏ nhắn như hoa rõ ràng hồng nhuận như trẻ con thừa nhận cực nhiều cơn sướng khoái từ ai đó, nhưng ánh mắt là có phần mệt mỏi rối rắm thống khổ.

Một buổi tối rốt cục cũng trôi qua, A Manh ảm đạm, trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc: Sau này ai dám cho hắn chạm vào rượu, nàng sẽ nguyền rủa người đó cả đời gặp chuyện không hay ho!

*******

A Manh lại bị người nào đó làm cho thức giấc, phát hiện trời đã gần sáng.

Mở to mắt, nhìn đến người trên giường mặc trung y màu trằng, nam nhân tóc dài rối tung dựa ở đầu giường, trên gương mặt mỉm cười cúi đầu nhìn mình, mà nàng đang gối đầu trên thắt lưng hắn, trên người trước ngực che lại bởi chiếc chăn mày bạc, che kín những dấu vết ở hai vai đến xương quai xanh.

"Tỉnh rồi? Có mệt hay không?" Ngu Nguyệt Trác cúi đầu, ở khuôn mặt hồng nhuận của nàng cọ cọ, có chút yêu thích không muốn buông tay vuốt ve khuôn mặt kiều diễm mềm mại ấp áp dị thường của nàng.

A Manh khó khăn nâng bàn tay đang vuột vè sờ loạn trên mặt của hắn, ánh mắt trừng hắn thật to, như hận không thể uống máu hắn.

"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng!" Nàng nghiến răng nói.

Ngu Nguyệt Trác nháy mắt mấy cái, sung sướng nói: "Vi phụ đương nhiên là không mệt rồi."

A Manh thiếu chút nữa là ngã không dậy nổi, nam nhân này không thể bớt vô sỉ một chút sao? Yên lặng kềm lại những lời nguyền rủa, A Manh cắn răng nói: "Ta là hỏi ngươi, đã tỉnh chưa? Một chén rượu liền say, thế nhưng còn dám uống rượu, về say nếu ngươi dám uống nữa, ta, ta...

A Manh có chút hết lời, sau đó phát hiện cho dù mình uy hiếp đối phương thế nào, cũng không hề có tác dụng, trong lòng lại một lần nữa ảm đạm thê lương.

"Uống xoàng một ly thôi, không có việc gì."

"..."

A Manh thiếu chút nữa bị ngữ điệu nhẹ nhàng như mây bay của hắn làm cho tức giận đến mức phun ra ngụm máu, phát giác mình quả nhiên với hắn như người cách vài thế kỷ, cho nên không thể hiểu nhau.

A Manh tức giận đến xuất huyết não, cố không để xương cốt tan tành; Cũng bất chấp đối phương đã làm cho chính mình chịu khổ, vươn tay mạnh mẽ nắm vạt áo hắn, hung tợn nói: "Về sau tuyệt đối không cho phép ngươi uống một giọt rượu!"

Ngu Nguyệt Trác hạ mắt nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói lớn "Được".

Nhưng thái độ hắn sảng khoái như vậy ngược lại khiến cho A Manh sợ hãi trong lòng, như thế nào đều không thể an tâm, ngoan ngoãn nói: "Sau này nếu ngươi dám chạm vào rượu nữa, sẽ không cho trở về, tự mình ở ngoài làm xằng làm bậy, không cho phép đối với ta như vậy!"

Mắt ai đó sáng rực, Ngu Nguyệt Trác đột nhiên đem nửa người trên của nàng nâng lên đặt vào lòng mình, sau đó cuối đầu hôn một loạt, hôn nàng khiến nàng một lần nữa đầu óc cháng váng, không biết trời chăng mây nước.

Cuối cùng, người nào đó vẫn là không hề hứa với A Manh rằng sau khi uống rượu sẽ không được phép lại ở trên người nàng làm xằng làm bậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đệ tam càng ~~

Phiên ngoại.

Một ngày nào đó, ba nữ nhân xuyên qua rốt cục gặp lại, sau đó gặp lại hơi trễ, chờ quen thân hơn, đều tự tán gẫu với gia đình mình nam nhân và đứa nhỏ.

A Nan mặt mày sầu khổ nói: "Vương gia là loại nam nhân cực kỳ nghiêm túc, với loại nam nhân này, cả đời ta đều không thể xoay chuyển, bị bắt nạt rất thảm."

Liễu Hân Linh rối rắm nhướng mày: "Ngươi thì xem như đã tốt hơn ta nhiều rồi, nhà của ta ấy à... Quả thực là một gã ngốc khảo nghiệm lí trí của người bình thường mà, làm cho người ta cảm thấy hỏng mất, bất cứ ngày nào cũng có chuyện囧 làm người ta囧."

A Manh vẻ mặt hâm mộ: "Nhưng là... Bọn họ cũng không quá vô sỉ, cũng sẽ không khoa trương lần đầu tiên 'vào' sai rồi tiếp tục! Lại càng không mang vẻ ngoài phong lưu tao nhã đi lừa gạt người khác, bọn họ đều thành thực hơn."

Nháy mắt, A Nan cũng Liễu Hân Linh trừng to mắt nhìn vẻ mặt khốn khổ của người nào đó, che miệng với vẻ mặt biểu lộ sự đồng tình. Sau đó lại thâm sâu rối rắm đứng lên, một người thì cực kỳ nghiêm túc, một người thì bá vương long ngốc nghếch, một người thì tà ác vô sỉ, ba loại nam nhân đặc biệt này, ai mới khiến người khác đồng tình hơn đây?

A Nan có chút thức thời đổi đề tài, đem đề tài nói đến chuyện bọn nhỏ.

A Nan: "Hai đứa bé của nhà ta, đứa con gái khi nói chuyện thì nghiêm túc như bà cụ non, khí thái cường đại, về sau phải gả ra ngoài như thế nào đây. Một người thì hoạt bát nghịch ngợm làm cho người ta muốn xách lên đánh vài cái, thật sự là lúc nhu thuận thì như thiên sứ, không nghe lời thì như ác ma!

Liễu Hân Linh: "Đừng nói nữa, bốn đứa bé nhà ta... Lão đại trời sinh thần lực cùng với lão Tứ giống nhau, mỗi ngày nhìn hắn làm việc thật sự được khảo nghiệm lý trí người bình thường; lão Nhị là khuê nữ, nhưng lại lười đến đòi mạng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng; còn lại hai đứa kia, dáng vẻ cũng rất hung tàn, mỗi ngày đều có người tìm tới cửa cáo trạng cũng là bọn họ đánh đứa nhỏ nhà ai..."

Đến phiên A Manh, hai nàng đồng thời quay đầu xem xét nàng, ý bảo nàng mau mau nói về người nhà của nàng.

A Manh nghẹn khuất hé mặt ra, hữu khí vô lực nói: "Đừng nói nữa, ta càng muốn khóc, đứa bé nhà ta ấy à..."

Nghe vậy, hai nàng nhất thời đồng tình không thôi, sau đó phát hiện, trên người mỗi người đều là áp lực như núi a!

---------------------------

Xét thấy những lời yêu cầu mãnh liệt đến ta, ta làm phiên ngoại nhỏ, cũng coi như thỏa mạn tâm nguyện của mọi người ~~ khụ khụ khụ, lập tức đi uống thuốc~~

Chương 31

A Manh lần đầu tiên có cái nhìn sâu sắc hơn về rượu, tuy rằng quá trình thực thảm thiết nhưng sau đó nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy rất quỷ dị.

Nào có người nào mới một ly đã có thể say? Cho dù là có, nhưng có ai say nguợc lại trừ bỏ lúc đầu mặt có chút hồng hồng sau đó lại thấy càng ngày càng bình thường, chỉ là hành vi cử chỉ càng ngày càng không bình thường cơ chứ?

A Manh đã trải qua một đêm kinh hoàng nên đối với sự biến thái vô sỉ của Ngu Nguyệt Trác lại thêm một lần khắc sâu trí nhớ, mặc dù hai người không có làm được tới bước cuối cùng nhưng vẫn là làm cho nàng cảm thấy cái loại trình độ này so với đau bụng kinh còn muốn làm cho nàng kinh sợ hơn rất nhiều,không biết nếu là thật sự chân chính làm xong bước cuối cùng thì hậu quả sẽ đáng sợ đến thế nào, ngẫm nghĩ lại khiến cho mặt nàng tái trắng không còn chút máu.

A Manh nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy rất bất an, thừa dịp Ngu Nguyệt Trác có việc xuất môn liền vội vàng chạy nhanh tới chỗ Phù Cửu người hiếm khi được nghỉ ngơi nên chưa ra khỏi cửa mà hỏi thăm tình hình.

Phù Cửu có chút khó xử nhìn nàng, chuyện của chủ nhân người làm hạ nhân nào có thể xen vào? Hơn nữa chuyện của tướng quân cũng không phải là việc mà hắn có thể lắm miệng, tin rằng trải qua việc tối hôm qua, cho dù hắn không nói thì phu nhân hẳn là đã biết tình huống sau khi tướng quân uống rượu, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.

"Phu nhân, tửu lượng của tướng quân không tệ, chỉ là không thể uống rượu, sau khi uống rượu ngài ấy kỳ thật vẫn rất thanh tỉnh những sẽ làm ra vài việc khác hẳn so với bình thường thôi." Phù Cửu nói một cách hàm súc, trộm liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngồi trên một cái ghế lại phát hiện sắc mặt nàng hồng nhuận, nhưng mặt mày che dấu không nổi sự mỏi mệt, không khỏi lại một lần nữa đồng tình với nàng.

Biết được đáp án, trong lòng A Manh phi thường buồn bực, nam nhân kia quả nhiên là ở trạng thái vô cùng thanh tỉnh mà ép buộc nàng, thật sự là đáng giận mà. Sau khi hắn uống rượu nàng còn giải vây cho hắn, nhưng lại phát hiện hắn là giả bộ còn ép buộc nàng như vậy, nàng đây thật sự là hận không thể cắn hắn mấy cái phát tiết căm giận mà.

Cho Phù Cửu lui xuống, A Manh càng nghĩ càng tức giận không thôi, trong đầu tràn đầy ý tưởng bạo lực, cuối cùng cầm lấy cái chén trên bàn giơ lên muốn ném nhưng lại nhìn thấy Tri Xuân đang sợ tới mức một bên giữ chặt tay nàng một bên mãnh liệt rơi nước mắt, khóc đến mức khiến nàng liên tưởng đến lệ mỹ nhân, A Manh quả thật không thể phát tác nổi nữa.

"Được rồi được rồi, ta không ném, em đừng khóc nữa có được không?" A Manh buồn bực nói, kéo thân thể đau sót về phía nhuyễn tháp đặt trước cửa sổ, ghé lên thành cửa sổ nhìn hàng trúc xanh ngoài cửa sổ, mùi trúc diệp thơm ngát theo làn gió thổi đến làm cho tâm tình nàng rốt cục cũng tốt lên vài phần.

Tri Xuân khụt khịt nhìn tiểu thư một chút biết rằng tiểu thư đã bình tĩnh lại liền nín khóc mà nhoẻn miệng tươi cười.

Đang lúc A Manh cố gắng đem conư tức bình ổn lại thì có hạ nhân lại bẩm báo Tam tiểu thư của Diêu phủ đến thăm.

Diêu phủ đứng hàng thứ ba tất nhiên là Diêu Thanh Thanh, nghe thấy Diêu Thanh Thanh đến A Manh dù có thế nào cũng phải đi gặp cho bằng được, vội vàng chỉnh trang lại chịu đựng xương cốt rã rời mà đi ra đại sảnh gặp Diêu Thanh Thanh.

Thời điểm A Manh đi vào tiền thính đã thấy mẹ chồng Diêu thị đang ở đó, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn là tươi cười tiến lên hành lễ thỉnh an mẹ chồng trước.

Diêu thị hướng A Manh cười cười, nói: "A Manh, Thanh Thanh khó có dịp tới đây, con phải chiêu đãi nàng thật tốt." Thấy A Manh gật đầu đáp ứng, Diêu thị lại quay đầu lại nói với Diêu Thanh Thanh: "Thanh Thanh cũng không cần khách sáo, cứ xem nơi này như là nhà cháu. Ai, khó có khi cháu tới chơi, ta cho người đi gọi Nguyệt Quyên ra đây cùng hai người tâm sự." Nói xong gọi nha hoàn lại.

Diêu Thanh Thanh cười đến thập phần ngọt ngào:"Là Thanh Thanh quấy rầy Tứ cô cô mới đúng, Thanh Thanh sẽ không khách sao đâu ~~ Cũng đã khá lâu chưa gặp lại Nguyệt Quyên muội muội rồi, nhưng Tứ cô cô không cần kêu nàng ấy lại đây, Thanh Thanh sẽ tự mình đi tìm nàng ấy." Trên mặt cười đến ngọt ngào nhưng trong lòng không cho là đúng mà bĩu môi, nàng đoán không chừng là Ngu Nguyệt Quyên sẽ không vui vẻ gì mà gặp nàng đâu.

"Vậy cũng tốt, hai đứa cứ tùy ý mà tán gẫu, Minh Chi, đến phòng bếp kêu đầu bếp làm chút bánh hạnh nhân mà Thanh Thanh thích ăn mang lại đây."

Diêu thị đối đãi với Diêu Thanh Thanh cực kỳ thân thiết, thậm chí trong lúc vô ý lại toát ra một chút ý tứ lấy lòng, cũng rất vui vẻ khi thấy Diêu Thanh Thanh cùng A Manh có giao hảo, thậm chí còn hy vọng nữ nhi cùng Diêu Thanh Thanh có quan hệ tốt. Nhưng mà Diêu Thanh Thanh cũng không có thấy người sang bắt quàng làm họ tỏ vẻ thân thiết thiết lấy lòng người có quyền thế mà ngược lại lại mang vẻ nữ nhi ngọt ngào nói chuyện cùng Diêu thị, nói xa nói gần vẫn ám chỉ rằng nàng ấy cùng A Manh luôn thân thiết như tỷ muội, sau buổi nói chuyện này, ánh mắt Diêu thị nhìn A Manh càng phát ra hòa ái thân thiết.

A Manh ở một bên mỉm cười thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, nàng đuongư nhiên biết Diêu Thanh Thanh muốn nhân cơ hội này ở trước mặt Diêu thị vì nàng mà nói tốt tất nhiên sẽ vui mừng phối hợp, chỉ chốc lát sau, hai người quả nhiên dỗ cho Diêu thị mặt mày hớn hở.

Lại nói tiếp, Diêu thị vốn là cô cô ruột thịt của Diêu Thanh Thanh nhưng Diêu thị là thứ nữ của Diêu phủ, tự nhiên là không thể so với Diêu Thanh Thanh thân phận tôn quý, cuộc đời này của bà thứ duy nhất đáng giá để kiêu ngạo chính là đứa con trai có tiền đồ vô lượng. Mà Diêu Thanh Thanh là đích nữ đích tôn được Diêu phủ rất sủng ái, là bảo bối trong mắt Diêu lão phu nhân, cùng Diêu Thanh Thanh có giao hảo tốt thì có lợi mà vô hại, lại là thân thích vậy nên thân càng thêm thân. Diêu thị tự nhiên vui vẻ khi con dâu, nữ nhi cùng Diêu Thanh Thanh giao hảo. Chỉ tiếc là, Diêu thị cũng không hiểu rõ tâm tư của nữ nhi, chỉ cảm thấy nữ nhi mỗi lần gặp Diêu Thanh Thanh đều không có sắc mặt hoà nhã gì, nhưng ở trong nhóm nữ hài tử cảm tình vẫn được coi là tốt.

Cho người mang điểm tâm lên, Diêu thị lại dặn dò A Manh rồi mới rời đi.

Khi Diêu thị vừa đi, Diêu Thanh Thanh lập tức khôi phục bản tính, cũng không ngại cái gì là đoan trang cái gì là thục nữ vội lôi kéo tay A Manh hỏi: "Mấy ngày nay thế nào? Nương của ta có chút lo lắng cho ngươi, bảo ta qua đây xem ngươi một chút, nhưng mà nhìn sắc mặt hiện tại của ngươi thì hình như là Ngu biểu ca rất thương ngươi đúng không?" Nói xong, lại che miệng cười rộ lên.

A Manh tuy rằng cảm động sự quan tâm của Diêu đại phu nhân và Diêu Thanh Thanh nhưng trong lòng cũng đầy nghẹn khuất, đặc biệt hồi tưởng lại từ đêm động phòng hoa chúc đến bây giờ cũng chỉ ngắn ngủn vài ngày mà thật sự là "Phấn khích vạn phần", chỉ có một từ "Thảm" mới có thể khái quát được. Chỉ là việc này có chút quá tư mật nên cảm thấy thẹn thùng cũng không dám nói với người khác cho dù có là tỷ muội tốt cũng không được, A Manh chỉ có thể nhịn lại ở trong lòng mà thôi.

"Ta làm sao có chuyện gì được chứ, không cần lo lắng, giúp ta cám ơn mẹ ngươi vì đã quan tâm."

Hai người còn nói chuyện một lúc nữa, Diêu Thanh Thanh đột nhiên mặt lộ ra vẻ ưu sầu nhìn A Manh muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy? Với ta còn có cái gì không thể nói ra được sao?" A Manh nhẹ cười xoa xoa tay nàng ấy, tình cảm giữa mẫu thân của các nàng khá tốt cho nên nói A Manh coi như là cùng Diêu Thanh Thanh lớn lên từ bé, tình cảm của hai người cũng không phải chỉ là tình cảm tỷ muội thông thường.

Diêu Thanh Thanh thở dài, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhíu lại: "Cha và nương ta đang chuẩn bị giúp ta chọn một người làm phu quân. Ngươi cũng biết, vốn là tổ mẫu cùng cha ta đều hy vọng là ta có thể gả cho Ngu biểu ca muốn tưởng kéo gần quan hệ hai nhà, cũng làm cho địa vị của Diêu phủ càng được củng cố hơn, nhưng là..." Lại nửa đường nhảy ra đối tượng đính hôn từ thuở nhỏ làm cho tính toán giữa Ngu gia cùng Diêu gia đều thất bại. Việc này đối với mọi người ở cả hai nhà thập phần rất tức giận vì A Manh này nửa đường lại nhảy ra làm Trình Giảo Kim, bọn họ vốn muốn nhờ việc kết thông gia để mượn sức đại tướng quân nhưng lại cứ như vậy bị thiên kim nhà Ngự Sử làm cho đổ bể, làm sao lại không khiến cho bọn họ buồn bực chứ?

"Cho nên, ta rất nhanh sẽ đính hôn, có thể không lâu nữa là ta cũng sẽ phải thành hôn." Diêu Thanh Thanh vẫn cảm thấy việc lập gia đình đối với bản thân nàng ấy thật sự rất xa vời, cho dù tham gia hôn lễ của A Manh nhưng cũng chỉ là cảm thấy có chút náo nhiệt vui vẻ, nhưng hiện nay đột nhiên phải đối mặt với việc chung thân đại sự của chính mình, gả cho một người không quen không thân tâm tình của nàng ấy thật sự là khó có thể nói lên lời.

"Ngươi có biết cha và nương ngươi chọn trúng công tử nhà ai chưa?" A Manh quan tâm hỏi.

"Hình như là Tam công tử của Tĩnh vương phủ a." Diêu Thanh Thanh có chút mờ mịt nói: "Mẹ ta kể Tĩnh vương là trưởng bối của Hoàng Thượng ở kinh thành này, Hoàng Thượng tất nhiên là kính trọng bọn họ, mà Tĩnh vương phủ ở trong lòng Hoàng Thượng ấn tượng khá tốt, nhà bọn họ điều kiện đúng là vô cùng tốt, quý phủ không khí cũng tốt, không có chuyện náo loạn như di nương đấu đá,thứ nữ cập kê, Tĩnh vương phi lại là người ôn hòa thiện lương, ta sau khi gả qua sẽ không bị bắt nạt, chỉ là không phải trưởng tử nên tổ mẫu trong lòng có chút không vừa ý..." Diêu Thanh Thanh cố gắng đem lời mẫu thân nói thuật lại một lần, lúc ấy là nàng ấy nghe lén nên nghe được cũng không rõ ràng lắm cho nên chỉ biết được đại khái mà thôi.

Tam công tử của Tĩnh vương phủ? A Manh nhíu mi suy tư, giống như đã nghe qua chuyện của hắn ở đâu đó, bất quá mấy việc này là do Tĩnh vương phủ tung hô ra thôi, sự tình thật ra thế nào thì thật khó mà nói rõ được.

Diêu Thanh Thanh thấy A Manh nhíu chặt mi vì mình mà lo lắng tâm tình lập tức lại khôi phục, thực sảng khoái mà phất tay nói: "Ai, quên đi, đừng nói chuyện này nữa, dù sao chuyện này còn chưa có rõ ràng. Ai nha, thiếu chút nữa đã quên, nương của ta còn nói ta chuyển cáo cho ngươi một việc."

A Manh nghe xong, nâng mắt nhìn nàng ấy: "Nói cái gì?"

"Mẹ ta bảo ngươi gả vào Ngu gia là con dâu Ngu gia nhưng mà muốn được ghi tên lên gia phả bộ tộc Ngu thị thì mấy ngày này nên bảo Ngu biểu ca đưa ngươi về tổ trạch của Ngu gia ở thành Ngu Châu làm nghi thức bái tế, đem tên của ngươi chính thức viết vào gia phả Ngu gia như vậy mới được xem như là chính thức làm con dâu Ngu gia." Diêu Thanh Thanh giải thích, sau đó bĩu môi nói: "Mẹ ta bảo, tổ trạch Ngu gia nhiều người hỗn tạp, đến lúc đó ngươi ở tổ trạch Ngu gia cần chú ý nhiều hơn một chút đừng để người ta bắt nạt, bởi vì Ngu lão thái quân cùng Ngu đại bá đều không thể nào vừa lòng với mối hôn sự này, những người đó chỉ lo nhìn cao mà khinh thấp, thật đáng ghét. Nhưng kỳ thật ta cảm thấy nương là lo lắng quá nhiều rồi, đến lúc đó người nào dám khi dễ ngươi, ngươi cứ tha hồ mà nguyền rủa bọn họ ~~ "

Nói xong, Diêu Thanh Thanh còn nhìn A Manh mà cười thật vui vẻ, vẻ mặt đầy vẻ chờ mong được xem kịch vui.

Nghe thế nào cũng rõ ràng là đang ám chỉ, A Manh làm sao lại không biết chứ, trong lòng cười lạnh nghĩ bọn họ còn dám không hài lòng ư, nàng còn không vui vẻ mà gả đâu nha. Nhưng mà có lời nói này của Diêu đại phu nhân, A Manh trong lòng cũng có để tâm, trong lòng cũng không có cảm giác sợ hãi gì, với cái tính tình kia của Ngu Nguyệt Trác sẽ không cho phép người nào bắt nạt nàng đâu.

"Ta đã biết, mọi người cứ yên tâm đi."

Diêu Thanh Thanh thấy A Manh đã hiểu lại lộ ra bản tính, nói: "Ai, khó có khi được đến tướng quân phủ, A Manh ngươi dẫn ta đi thăm chung quanh đi, ta còn chưa được ngắm kĩ tướng quân phủ đâu. Lần trước khi ngươi thành thân, người quá đông, nương lại không cho ta chạy loạn, luôn giữ chặt ta lại hại ta chưa nhìn kĩ lắm."

A Manh cười cười, đương nhiên đáp ứng thỉnh cầu của nàng ấy, phân phó nha hoàn đi chuẩn bị một ít trà bánh, tự mình kéo tay Diêu Thanh Thanh mang nàng ấy đi dạo vườn, phía sau còn có một hàng nha hoàn ma ma đi theo hầu hạ.

Diêu Thanh Thanh vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh nhưng lại còn có thể phân tâm mà cùng A Manh trò chuyện mọi việc từ trên trời dưới đất đông tây nam bắc, đề tài đương nhiên cũng không thể thiếu mấy chuyện bát quái ở bên ngoài.

"A Manh ngươi biết không, ngày hôm qua khi lâm triều, Hoàng Thượng thế nhưng lại tứ hôn cho Ôn Tử Tu và nữ nhân xuất thân từ nha hoàn bình dân kia =, hôn kỳ định vào tháng Tám. Hơn nữa nữ tử kia hiện tại thật may mắn, Túc vương thế nhưng lại nhận nàng ấy làm nghĩa muội, thân phận còn tôn quý hơn so với chúng ta. Ngươi xem, dĩ nhiên là nghĩa muội của Túc vương đương triều nha, về sau còn có ai dám chọc nàng ấy nữa, chỉ sợ chọc vào Túc vương đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Bất quá nàng ấy hiện tại thân phận cao quý cùng Ôn Tử Tu là rất xứng đôi, ngay cả Trấn Quốc công cũng không thể đắc tội nên không có cách nào khác để phản đối. Không nghĩ tới Ôn Tử Tu lại có phong phạm nam nhân như vậy, thế nhưng lại rất kiên trì giữ vững tâm tư đến tận bây giờ, có thể thấy được hắn đối với nha hoàn kia là thật tâm thực lòng, không biết là làm tan vỡ tâm tư của bao nhiêu nữ nhân nữa đây. Còn nữa, ta còn nghe nói Ôn Tử Tu sở dĩ cưới nha hoàn kia, kỳ thật là vì nha hoàn đã từng cứu Ôn Tử Tu, Ôn Tử Tu vì báo ân mới cưới nàng ấy..."

Nghe Diêu Thanh Thanh lải nhải, A Manh chỉ đem chuyện này trở thành chuyện không liên quan mà lắng nghe. Bất quá đảo mắt nhớ đến ngày đầu tiên sau khi tân hôn, Ôn Lương tới cửa bái phỏng, mà thái độ em chồng nhà mình đối với Ôn Lương phỏng chừng khi nàng ấy nghe được tin tức này sẽ rất khổ sở đi.

Đang nghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .